CHAP 3
Yunho nằm vật xuống giường, trong đầu không ngừng thầm rủa cái tên Choikang đáng ghét. Cậu chưa chơi bóng rổ bao giờ mà… được mỗi cái cao thôi chứ tay chân thì lóng ngóng lắm. Vậy mà hắn chỉ biết quát tháo liên hồi, quần cậu quay như chóng chóng. Đến khi cả đội về rồi mà hắn cùng không tha, bắt cậu tập thêm nửa giờ rồi phải ở lại lau sàn, lau bóng, còn hắn thì ngồi vắt chân chữ ngũ ở đó mà… giám sát cậu. Đến tận 8 giờ tối hắn mới tha cho cậu về. Dù mệt nhưng Yunho vẫn ghé qua bệnh viện thăm mẹ. Trông bà khá hơn nhiều, chắc vài ngày nữa là xuất viện thôi. Về đến nhà thì cũng hơn 9 giờ, cậu sắp ngất vì đói. Yoochun đợi cậu về để hai anh em cùng ăn. Nhà ít người, anh không thích và cũng không muốn cậu phải ăn một mình. Anh rất vui khi biết cậu tham gia đội bóng rổ, chỉ dặn dò cậu nên điều chỉnh thời gian học tập và nghỉ ngơi không nên cố quá mà mệt. Yunho thở phào vì anh không phát hiện ra cậu đang nói dối một cách theo cậu cho là.. trắng trợn. Khổ, từ bé đến giờ biết nói dối lần nào đâu. Đúng là gần mực thì đen mà! Vừa đặt mình xuống được vài phút là cậu ngủ luôn. Mới ngày đầu đi học mà cậu đã mong ngày mai đừng đến.
Về phần hắn, sau khi chơi bời chán chê ở mấy bar quen thuộc thì cũng lết xác về được đến nhà vào lúc quá nửa đêm. Ngâm mình trong bồn nước nóng to như cái hồ nhỏ giữa phòng tắm rộng đến cả chục mét, hơi ẩm và tiếng nhạc du dương khiến hắn không khỏi nghĩ về sự kiện chiều nay.
——– flashback———–
– Mặc cái này vào, đây sẽ là đồng phục mới của cậu – hắn vừa nói vừa ném bộ đồng phục mới về phía Yunho.
– Anh nghiêm túc thật đấy à? – cậu lưỡng lự hỏi – đội bóng mà thảm hại thì không phải lỗi của tôi đâu nha.
– Miễn là cậu không tham gia đội bóng đá là được. Mau thay đồ rồi ra sân đi. Còn đứng đó à? Hay cậu cần tôi thay cho cậu?
– Anh đúng là đồ độc ác mà…
Cậu mếu máo quay mặt vào tường nên không biết hắn vẫn đang theo dõi từng hành động của cậu. Chiếc áo sơ mi được gỡ bỏ để lộ tấm lưng trần gầy gầy nhưng săn chắc, vòng eo thon nhỏ, chiếc cổ cao lấp ló sau lớp tóc nâu mềm mại và làn da cậu thì mịn màng không tì vết. Bộ đồng phục hắn ném cho cậu thực ra là bộ đồng phục sơ cua của hắn nên hơn dài, chiếc áo ba lỗ trùm mông đến ngang đùi thành ra lúc cậu cởi chiếc quần đồng phục thì trông như chẳng mặc gì ngoài cái áo thể thao đó cả. Choikang cố bắt bản thân quay về tủ của mình mà bắt đầu thay đồ thay vì cứ nhìn chăm chú vào đôi chân dài mà thon đó, chẳng bù với chân hắn xương xẩu tùm lum. Hắn cũng sợ bản thân mình mà cứ nhìn mãi thì không hiểu sẽ làm cái gì nữa.
– Uh.. tôi.. không có giày thể thao… – tiếng cậu lôi hắn về thực tại.
– Hm… vậy mấy ngày nữa đi mua, hôm nay chỉ để thử, cứ đi giày vải cũng được. Giờ không có giày cỡ của cậu. Ra đi.
Hắn ra hiệu rồi phát bực khi Yunho có vẻ cố tình câu giờ bằng cách chậm rãi thu gọn quần áo, đồ dùng của mình. Cậu có biết là cái áo ba lỗ đó chẳng có tích sự gì trong việc che cơ thể cậu khi mà cậu cứ lúi húi cúi xuống thế không nhỉ. Đôi xương quai xanh khẽ nhấp nhô theo từng cử động của cậu, đến cả bờ ngực phẳng mịn thỉnh thoảng củng lấp ló kiểu nửa kín nửa hở. Cậu mà biết hắn đang nghĩ gì chắc không dám ở trong phòng thay đồ một mình với hắn đâu. Tức mình hắn túm lấy cổ tay cậu lôi xềnh xệch ra ngoài.
———– end flashback———-
– Tại sao nó lại nhỏ thế nhỉ.
Choikang lẩm bẩm khi nắm thử cổ tay mình và làm một phép so sánh khi nhớ lại lúc nắm tay Yunho, tưởng chừng chỉ dùng tí sức là hắn đã bẻ gãy cổ tay cậu rồi. Hắn nhếch miệng cười khi gò má cậu ửng hồng vì vận động nhiều, mồ hôi nhễ nhại làm tóc bết cả vào khuôn mặt thon nhỏ, hơi thở thì loạn nhịp nhưng cậu lại không hề kêu ca, chỉ đưa ánh mắt giận dỗi và cam chịu khi hắn bắt cậu làm đủ thứ, miệng thì lầm bầm điều gì đó hắn không nghe ra nhưng chắc là chửi rủa hắn thôi.
– Ngay cả tên và điệu bộ cũng giống nữa… Yunnie ah… có lẽ nào anh được gặp lại Yunnie không?
…………
Thế là từ sau buổi sáng “định mệnh” đó, ngày nào Yunho cũng phải đến sân bóng rổ sau giờ học. Lúc đầu Choikang cũng kiên nhẫn chỉ dẫn bắt cậu luyện tập nhưng được vài ngày thì hắn gần như bốc hỏa và chấp nhận một sự thực là cậu chẳng có tí năng khiếu thể thao nào hết trơn. Thế mà hắn cũng chẳng buông tha cậu. Không chơi được thì hắn bắt cậu làm quản lý câu lạc bộ, kiêm nhân công quét dọn, giặt đồ kiêm phục dịch cho hắn. Rồi Yunho kêu trời khi hắn dở chứng bắt cậu làm cơm trưa cho hắn ăn, cự nự lại thì hắn bảo có nô lệ để làm gì. Với những yêu cầu quái gở của hắn, nhiều lúc cậu quên cả sợ mà vặc lại. Rốt cục chủ tớ cứ cãi nhau chí chóe như chó với mèo.
Ở bên Choikang được một tuần thì Yunho nhận thấy có vẻ tất cả học sinh nam ở trường này sợ hắn, giáo viên thì tránh né, không muốn đụng chạm đến hắn còn nữ sinh thì bám theo hắn như thiêu thân! Ừ thì hắn cao ráo đẹp trai, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, thành tích học tập không bao giờ đến nỗi bị giáo viên sờ gáy nhưng mà vi phạm nội quy thì vô số. Cứ nhớ lại cách hắn ăn mặc ngày đầu cả hai gặp nhau thì rõ. Có lẽ cả trường này chỉ có mỗi Xiah Kim Junsu, đội trưởng đội bóng đá là dám chỉ thẳng mặt hắn chửi mà không bị ăn giầy vào mặt thôi. Ah, cậu cũng không bị đánh, nhưng mà mỗi lúc vùng dậy kháng chiến không thành công thì hắn lại tống thêm việc cho cậu, coi như là.. trừng phạt vì có tư tưởng phản kháng.
– Muộn 5 phút – Choikang lạnh lùng nói nhưng vẫn cười mỉm nhìn Yunho chống tay xuống gối, cố điều chỉnh nhịp thở. – tính để tôi chết đói hả?
– Yah! Anh thật là… tại hôm nay thầy giáo cho tan muộn chứ tôi có muốn đâu!!! Hết chỗ hay sao mà anh cứ phải chui lên tận đây cơ chứ. 7 tầng! Tôi phải leo 7 tầng lầu đó, ông chủ ah!
– Nói nhiều quá, đưa đây mau!
Cậu lưỡng lự đưa hộp cơm cho hắn. Đây là lần thứ hai cậu nấu ăn. Cậu đã phải nói dối Yoochun huyng là muốn học nấu ăn để làm giúp anh việc nhà. Lần thử nghiệm đầu tiên cậu chỉ làm đủ một hộp cho hắn nên không biết mùi vị thức ăn mình nấu ra sao (do phần lớn đã bị cháy đen thui). Lần này rút kinh nghiệm làm nhiều hơn, đủ cho cả cậu, hắn và Yoochun huyng. Yunho ngồi thu lu chăm chú nhìn hắn mở hộp cơm. Thấy vậy Choikang nhăn nhó:
– Làm gì thế?
– Uh… không.. không có gì… – thấy bị bắt quả tang nhìn trộm, cậu vội giả bộ mở hộp cơm của mình.
– Trời, học cái khác đi chứ, tính cho tôi ăn trứng cả đời hả? cậu học thì giỏi mà những cái khác thì tệ quá vậy?
– Này, anh vừa phải thôi nhé! Có biết tôi tốn bao nhiêu mồ hôi, công sức, cả.. máu và nước mắt không huh?
Vừa nói cậu vừa giơ bàn tay chi chít băng eugo cho hắn xem làm bằng chứng. Chẳng qua trong lúc thái hành cậu bị đứt tay, rồi mùi hành xộc lên làm nước mắt nước mũi tèm lem ý mà. Đã thế cậu còn vô tình đưa tay lên dụi mắt nữa chứ. Cứ như cậu vừa nấu ăn vừa khóc tức tưởi vậy. May mà lúc đó Yoochun huyng chưa xuống, không thì đừng hòng anh cho cậu sờ mó vào cái gì.
Choikang cố nín cười để giữ vẻ mặt nghiêm nghị. Hắn dùng đũa gạt mấy vụn trứng cháy đen đen ra rồi lưỡng lự gắp thử một miếng bỏ vào miệng. Nói thật là hắn rất thích chọc cậu để xem Yunho phản ứng thế nào nên dù lần trước suýt nhập viện vì đau bao tử nhưng hằn vẫn bắt cậu nấu ăn với lời đe dọa ngớ ngẩn mà chắc chỉ có mình cậu sợ: nấu không ra hồn hắn sẽ méc anh trai cậu. Vừa nuốt trôi miếng trứng hắn quay sang nói làm cậu giật mình.
– Đưa nốt phần cơm của cậu đây.
– Anh tính làm gì? Một hộp chưa đủ cho anh à! Tôi cũng phải ăn chứ!
– Nói ít thôi – hắn mở ví đưa tiền cho cậu – đây, cầm xuống căngtin mua mấy cài bánh hambuger ăn đỡ đi. Tiện thể kiếm cho tôi lon café luôn.
– Trời, anh bắt tôi leo lên leo xuống mà trong bụng không có gì hả? Tôi sẽ kiện anh, đồ chủ ác ôn, bóc lột nhân công ah
– Có đi không thì bảo?
Yunho vội đứng dậy trước khi Choikang nổi giận mà bắt cậu làm thêm cái gì điên khùng khác, như chạy 10 vòng quanh trường chẳng hạn. Trong lúc đang loay hoay với cái máy bán hàng tự động thì một bàn tay vỗ nhẹ vai cậu.
– Hi, ta lại gặp nhau rồi – cái giọng này quen quen ta?
– Anh là… – cậu quay lại ngẩn người giây lát rồi hét lên – Xiah Kim Junsu!!!
– Cậu có cần lôi cả tổ tông tôi ra mà hét thế không!
– Tôi… xin lỗi, tôi hơi giật mình tí thôi…
– Tôi có chuyện muốn bàn với cậu, giờ cậu rảnh không? Tôi mời cậu ăn trưa nhé. Này, làm gì mà cậu cứ nhìn tôi cảnh giác thế hả?
– Uh… Choikang bảo là… anh là một người rất… nguy hiểm… tốt nhất không nên gây sự với anh… hic, tôi gặp hạn với một mình Choikang là đủ lắm rồi… anh tha cho tôi đi…
Yunho lấm lét nhìn Junsu rồi hoảng hồn khi chàng ta quay lưng lại lẩm bầm gì đó như trừ tà, cậu thề thấy đầu tóc Junsu dựng lên như có lửa bốc ra từ đó vậy.
——- Junsu’s POV——
Con ma đói chết tiệt, dám phao tin đồn nhảm.
——-End of Junsu’s POV—–
– Ha ha.. không có đâu – Junsu quay lại, nở một nụ cười thiên thần để trấn an cậu bé trước mặt, mà sao nhìn thế nào cũng cứ như con rắn đang thôi miên con thỏ vậy – tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu về việc đội bóng đá ấy mà.
– Tôi…
Yunho chưa kịp trả lời thì chuông điện thoại réo ầm ĩ. Cậu thót tim khi biết ai gọi đến. Nhạc chuông kỳ quái này cậu chỉ đặt cho hắn thôi. Cậu vội cúi đầu chào rồi chạy biến trước khi Junsu kịp phản ứng, cũng chẳng buồn bắt máy, hừ, chắc hắn chỉ giục cậu nhanh lên thôi mà. Leo được ba tầng lầu thì cậu gặp Yoochun.
– Yunnie ah, may quá huyng đang đi tìm em… em đã ăn chưa?
– Uh… sao thế huyng? – cậu ngạc nhiên nhìn anh mình
– Ha ha… chưa ăn thì tốt, anh em mình xuống căngtin kiếm gì ăn đi. Hình như hôm nay Yunnie lại nhầm muối với đường nữa rồi..
– Dạ? hả? Trời đất… huyng.. huyng cứ đi ăn đi nha… em … em phải trở về lớp đây…
– Nhung Yunnie ah, em phải ăn gì chứ.
Yoochun ngạc nhiên gọi với theo cậu em đang chạy như bay lên cầu thang. Yunho cầu trời khấn phật cho Choikang chưa có sờ vào mấy hộp cơm đó. Hắn ăn mà thấy không ra gì, tức lên đi nói chuyện với huyng cậu thì sao đây. Vừa lên đến nơi, mắt cậu chỉ chúi vào hai hộp cơm rỗng không mà quên mất kẻ đang ngồi đó hầm hầm tức giận.
– Sao cậu dám không nhận cuộc gọi của tôi hả? Tưởng cậu chết chỗ nào rồi chứ, đưa nước đây
– Anh… anh ăn hết rồi hả? – cậu lắp bắp, tay run run chỉ vào mấy cái hộp, hắn ngạc nhiên nhườn mày nhìn cậu chờ đợi, vẻ khỏ hiểu hiện rõ trên khuôn mặt điển trai. Cậu vội ngồi thụp xuống mà túm lấy tay áo hắn lắc lắc – tôi xin anh, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn… anh đừng nói với anh trai tôi được không?
– Nói gì? Này, cậu làm gì thế? Bỏ ra mau! Mới đi có mấy phút mà đã ăn nhầm phải cái gì ah? Hey, đừng có bôi nước mắt nước mũi vô áo tôi.
Yunho trợn mắt nhìn vẻ mặt ngạc nhiên hết sức của Choikang rồi bật cười trước sự ngớ ngẩn của mình. Cậu nào biết cái kiểu vừa cười vừa khóc của cậu làm tim ai đó khẽ hẫng đi một nhịp.
– Chiều nay tôi sẽ đưa cậu đi mua giày
– Huh? – cậu ngạc nhiên quay lại miệng nhồm nhoàm nhai bánh, sốt cà chua còn dính đầy ở khóe miệng – uh.. tôi không cần đâu… tôi chỉ giúp phục dịch thôi mà…
– Hừ, cậu ăn mặc không tử tế làm mất mặt tôi biết không?
– Cứ như nhiều người biết tôi là nô lệ của anh lắm vậy… – cậu lẩm bẩm
– Thế cậu có muốn không?
– Uh… – cậu ngầm nguyển rủa cái tai thính của hắn – nhưng… tôi không có tiền mua đâu…
– Khỏi lo, tính luôn vào khoản nợ của cậu thôi.
– Anh…
……………..
Choikang chửi thầm trong họng khi vừa bước ra khỏi cửa hàng đã thấy trời mưa như trút nước. Lúc chiều hắn đưa cậu đến đây lựa giầy thì vẫn nắng ráo là thế. Xe hắn chỉ có một bộ quần áo mưa mà hắn thì không muốn cậu dầm mưa về, lỡ ốm thì hết người sai vặt. Thế là Yunho phải lóc cóc đi mua áo mưa cho mình trong khi hắn đứng đợi dưới mái hiên. Vừa châm điều thuốc hắn nhận ra mình bị bao vây bởi 5, 6 thằng to con bặm trợn.
Yunho vừa đi vừa làu bàu nói xấu Choikang. Hắn thật là một kẻ độc đoán nhiều chuyện và gia trưởng nữa chứ. Cậu đã bảo hắn cứ về trước, khi nào tạnh mưa cậu tự về nhưng hắn không nghe. Giờ kiếm được áo mưa về rồi thì hắn lại biến đâu mất. Yunho ngạc nhiên ngó quanh, cậu vẫn thấy xe hắn dựng trước cửa hiệu chứng tỏ hắn không bỏ cậu lại rồi, nhưng hắn đi đâu mới được chứ. Đến điện thoại cũng không thèm bắt máy.
——— Yunho’s POV———
Mình có nên đứng đây chờ hắn không nhỉ? Đã hơn 7 giờ tối rồi. Yoochun huyng sẽ lo mất. Ủa, mà sao nghe tiếng ai giống tiếng hắn quá vậy?
——— End of Yunho’s POV——–
– Choikang? – cậu khẽ lên tiếng, con hẻm tối thui chỉ thấy thấp thoáng mấy bóng người và tiếng la hét, bốp chát khó hiểu, họ đang đánh nhau à?
– Thằng này có đồng bọn tiếp viện, tẩn luôn nó đi
– Đồ ngốc, chạy mau
Choikang hét lên khi thấy 2, 3 thằng chuyển mục tiêu đến bóng người mới xuất hiện đầu hẻm. Tung một cước đá bay tên đang vướng víu quẩn chân mình rồi hắn chạy thật nhanh đuổi theo chúng. Yunho thì sững sờ mất vài giây, đến lúc định thần chưa kịp chạy thì cổ áo đã bị túm lại rồi bụng cậu đau nhói khi phải hứng một cú thụi mạnh. Tưởng như toàn bộ không khí trong phổi cậu cũng bị đánh hết ra ngoài. Yunho gập người lại vì đau, Cậu chỉ biết đầu gối và thái dương đập mạnh xuống nền xi măng nhớp nháp rồi bất tỉnh. Bọn chúng chưa kịp làm gì thêm thì quai hàm như bị lệch khỏi khớp bởi cú đấm móc như trời giáng. Choikang thấy cồn cào trong gan ruột khi Yunho cứ nằm yên bất động, đôi giày và chiếc áo mưa mới mua lăn lóc gần đó.
Mưa vẫn rơi không ngớt.
Đêm đó cả căn biệt thự nhà họ Shim được phen nhốn nháo khi hắn mang về một cậu bé bất tỉnh, một bên thái dương còn rướm máu, cả hai người ướt nhẹp.
– Cậu chủ ah, có cần gọi bác sỹ không? – Quản gia Lee lưỡng lự hỏi. Hắn vừa lau tóc vừa ngẫm nghĩ rồi nói.
– Không cần đâu chú Lee, cậu ta là học sinh trường tôi, tôi gặp cậu ta trên đường nên nhặt về thôi.. bố tôi đâu rồi?
– Dạ, ông chủ mới đi sang Nhật chiều nay, ông dặn một tuần sau sẽ về.
– Cám ơn chú. Phiền chú pha cho tôi một cốc cacao nóng.
– Vâng thưa cậu chủ.
Choikang mở cửa bước vào phòng rồi ngồi xuống bên giường. Hắn không hiểu sao mình không thể dời mắt khỏi khuôn mặt kia. Ừ thì tại hắn mà cậu ra nông nỗi này, nhưng mà hắn không thấy có lỗi mà lại là cảm giác nôn nao khó tả. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cậu khi không có kính, cặp kính bị rơi xuống đường vỡ mất rồi, thế nên hấn thấy ở cậu có nét gì đó quen quen. Khẽ đưa tay chạm vào miếng băng trên thái dương cậu, hắn giật mình khi một giọt nước lăn tròn từ khóe mắt Yunho.
‘Vẫn còn đau lắm sao’
– Chun huyng… – hắn cứng người lại vì tưởng cậu đã tỉnh, bắt gặp hắn đang săm soi mình – Chun huyng… Min huyng đâu rồi…?
‘Gì vậy?’
– Yunnie rất ngoan mà… vậy mà appa chẳng bao giờ về đâu đúng không… Chun huyng… Min huyng cũng ghét Yunnie rồi đúng không…
‘Yun… Yunnie?’
Choikang mở to mắt kinh ngạc khi nghe cậu nói mớ trong cơn mê sảng. Có thật cậu là Yunnie của hắn không? Có đúng cậu là người mà hắn luôn kiếm tìm bấy lâu nay không? Hắn khẽ khàng lau nước mắt trên mặt cậu, thơm nhẹ lên má cậu rồi thì thầm.
– Yunnie của anh vẫn như ngày nào, là con trai sao lại khóc nhè thế này….
– Min huyng… Min huyng…
Hắn sững sờ khi cậu vòng tay ôm chặt lấy cổ hắn như ngày còn bé, miệng gọi tên hắn không ngừng bằng chất giọng nức nở thật đáng yêu. Hắn khẽ nâng cậu dậy để ôm cậu được dễ hơn. Hắn bỗng thấy xót xa khi cảm nhận thân hình gầy gầy đang cố nép sát vào hắn. Dù đã tận mắt nhìn cậu thay đồ, Choikang không nghĩ rằng cậu lại gầy và mỏng manh đến vậy.
Hắn ngồi dựa vào tường để cậu nằm trong lòng hắn thoải mái hơn. Hắn cũng ra hiệu cho chú Lee không cần mang cacao vào nữa khi thấy người quản gia hé mở cửa. Hắn biết cậu vẫn chưa tỉnh, chỉ là đang nói mê sảng thôi. Hắn nhẹ nhàng xoa lưng để dỗ dành cậu như ngày nào cho đến khi nghe thấy nhịp thở đều đều của Yunho.
‘Chẳng lẽ.. anh lại sắp mất em một lần nữa sao Yunnie…’
TBC