Love only you
Au: Kisonpizu a.k.a Kizu
Pair: JaeMin, Jae’s POV
Rate: G
Gene: Rds tự cảm nhận, theo quan điểm của au thì không phải là sad ending.
Disclaim: Au owns no one.
Summary:
Khi bạn nhận được một thứ, bạn sẽ mất đi một thứ tương ứng.
Note:
Nhàm + nhảm.
Hôm trước lượm lặt được cái pic này của Jae, trông lão ý thật tâm trạng, thế là au lên cơn. Đơn giản vậy thôi ^^. Đang viết nửa chừng thì bỏ. Đến khi viết tiếp thì thay đổi toàn bộ cái kết của fic. Ta thật là bựa T.T
Nhưng mà thích kiểu yêu này của bạn Jae lắm ý… nhẹ nhàng thôi nhưng mà sâu lắng a~, tất cả vì em a~ (đấy là au cảm nhận thế, không đảm bảo rds cũng có cảm nhận tương tự TT.TT)
Vì anh chỉ yêu em
Sống trong thế giới này có thể bạn cho rằng cuộc đời chẳng hề công bằng, nhưng hãy thử nghĩ kỹ mà xem, nó cũng tuân theo quy luật công bằng đấy.
Khi bạn nhận được một thứ gì đó, bạn sẽ mất đi một thứ tương ứng. Vậy nên bạn sẽ không bao giờ có thể chết chìm trong hạnh phúc, cũng như sống lay lắt trong đau khổ. Cuộc đời bạn là bức tranh dung hòa sặc sỡ, còn đẹp hay không thì còn tùy bàn tay nghệ sĩ, chính là bản thân bạn, vẽ nên.
Tôi sung sướng đón lấy điều mình được nhận.
Tôi dằn lòng buông tay khỏi thứ mình mất đi.
Cuộc đời tôi là bức tranh bốn mùa đầy sắc màu tươi thắm.
Nhưng người vẽ không phải là tôi.
————-
– Jae hyung, cuối tuần rồi, đi làm vài chén chứ?
Đang bận rộn nhét nốt chỗ giẫy tờ vào cặp chuẩn bị ra về, Yoochun ở đâu nhào tới đu lên vai tôi như thể chúng tôi vẫn là học sinh trung học. Junsu xuất hiện ngay sau đó, nhưng cũng chỉ đứng đó cười, để mặc tôi khổ sở tìm cách gỡ con bạch tuộc này ra khỏi người mình.
– Hyung rất tiếc, hôm nay không được. – Cố làm vẻ mặt nghiêm túc, tôi trả lời dứt khoát.
– Huh? – Trong giây lát, Yoochun dừng việc thử nghiệm khả năng bám dính của mình mà ngó vào cuốn lịch để bàn, dò hỏi – Hôm nay… là ngày ấy hả? Trời… hyung thật là chung tình quả đi… đã 8 năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì cả!!!
– Em cứ như hyung đi rồi sẽ biết!
Phải đến lúc làm bộ đe dọa, hai đứa mới chịu buông tha cho tôi. Khoác lên người tấm áo choàng, tôi rảo bước trên con đường đầy nắng và gió. Nhớ đến lời Yoochun trong lòng tôi bỗng ngập tràn cảm xúc lẫn lộn khó nói thành lời.
8 năm không phải là quãng thời gian quá dài trong cả đời người…
Nhưng nó cũng không phải là quãng thời gian quá ngắn với một kẻ mới có mặt trên cuộc đời này 30 năm như tôi, ấy, tính thế thì cũng một phần ba cuộc đời tôi rồi đấy…
Giờ nhìn lại tôi thấy mình đã thay đổi rất nhiều, thỉnh thoảng gặp mặt hội bạn thời đại học, chúng vẫn chọc tôi không hiểu sự kiện gì xảy ra đã quét sạch hình tượng công tử Kim Jaejoong hào hoa, ăn chơi thuộc loại sành sỏi nhất đất Seoul này.
Có người coi thời điểm ấy rất quan trọng….
Cũng có người coi khoảnh khắc đó chẳng đặc biệt gì…
Với tôi giây phút ấy là định mệnh.
—————
– 9 cành hoa hướng dương như mọi khi phải không Jaejoong-shi?
– Ah… Vâng, cám ơn Yunho-shi.
Tôi điềm đạm trả lời, định hỏi sao người chủ tiệm vừa nhìn thấy tôi đã đoán trúng ý định, nhưng lại thôi. Suốt 8 năm qua, đây là cửa hàng hoa duy nhất mà tôi ghé. Một phần vì nó nằm trên con đường từ cơ quan về nhà. Một phần vì chủ tiệm cũng rất tinh tế, luôn khuyến nghị cho khách loại hoa nên mua. Như bao khách hàng khác, tôi đã mua rất nhiều loại hoa. Nhưng vào ngày này tôi chỉ mua hoa hướng dương, đúng 9 cành không hơn không kém. Có lẽ vì thế nên anh ta nhớ cũng nên.
– Đây là… hoa gì?
Trong lúc chờ đợi, ánh mắt tôi dừng lại bên khóm hoa lạ. Từng bông hoa tròn như trái bóng, xếp lại từ ngàn cánh hoa nhỏ xíu.
– Hoa bất tử đấy. Tượng trưng cho tình yêu bất diệt. Loại hoa này giờ rất chuộng, nhất là vào dịp lễ Valentine… nhưng tặng vào dịp khác thì cũng không có vấn đề gì đâu. Anh có muốn thử không Jaejoong-shi?
– Hm… không. Cám ơn.
Nhận bó hướng dương to bằng cả nửa người, tôi tạm biệt người chủ tiệm dễ mến. Giờ tôi không hề muốn thay đổi bất cứ cái gì, kể cả nếp sống sinh hoạt hàng ngày, phải mất rất nhiều thời gian tôi mới quen được với việc đó, nhưng tôi không hối hận. Trước đây chỉ vì cái thói ăn chơi lêu lổng, tôi không kịp trân trọng những gì mình có, chỉ khi nó mất đi tôi hối hận thì đã quá muộn.
Giờ đây có gì trong tay, tôi nhất định phải bảo vệ, giữ gìn bằng mọi giá.
————–
Tôi ghét bệnh viện, ghét cực kỳ.
Màu trắng tang tóc.
Màu đỏ tang tóc.
Mùi vị của chết chóc.
Âm thanh của đớn đau.
Thế mà 8 năm rồi, ngày nào tôi cũng đến đây. Không phải tôi không muốn. Nhưng dù không muốn cũng không được.
Nhanh thật nhỉ, một năm nữa đã qua.
Đôi mắt em nhắm nghiền.
Nước da em xanh xao tái xám.
Em vẫn ương bướng không chịu tỉnh dậy.
Hyung xin lỗi nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Vậy nên hyung sẽ về sớm, không ở đây với em lâu như mọi khi được.
– Ồ, hoa hướng dương đẹp quá, anh có cần tôi cắm giúp không?
Người y tá chuyên phụ trách chăm sóc em xuất hiện thật đúng giờ giấc. Trước lời đề nghị lịch sự, tôi chợt thấy ngại ngùng. Biết thế hồi nãy đã mua thêm bó lưu ly trắng rồi…
– A… uh… cám ơn chị… nhưng em tôi vốn bị dị ứng với phấn hoa…
Chẳng còn cách nào khác, tôi đành bịa ra một lý do kỳ cục hết chỗ nói. Rồi nhân lúc cô làm vệ sinh cho em, tôi cáo từ về luôn, không quên bó hoa to tướng khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn. Trước đây thì tôi còn thấy ngại ngần đôi chút, nhưng riết rồi cũng thành quen. Thiệt tình… vì em mà tôi đứt mất dây thần kinh xấu hổ từ bao giờ không biết, giá mà em có thể thấy được tôi yêu em đến nhường nào.
———————–
Buổi chiều thu ngập tràn nắng vàng, rực rỡ như chùm hướng dương tôi khoác trên tay, tươi tắn như gương mặt em đắm chìm trong hạnh phúc. Sải bước trên con đường dài lộng gió, nghe lá khô xào xạc dưới chân những giai điệu dịu dàng, nỗi nhớ em bỗng trào dâng da diết trong tôi. Sáng nay từ lúc tỉnh dậy lòng tôi đã xôn xao rạo rực, như chàng trai lần đầu chuẩn bị tỏ tình với người mình yêu. Chẳng phải xa xôi cách trở gì đâu… cũng chẳng phải chia cách lâu ngày không gặp, thế mà tôi vẫn không thể ngăn bản thân mình háo hức, muốn chạy ngay đến ôm em vào lòng.
Nhưng trước đó tôi còn một nơi cần ghé qua.
———————–
Khẽ phủi đi những chiếc lá khô rải đầy trên cỏ, tôi lưỡng lự giây lát rồi lại như mọi lần, không kìm được mà miết tay qua mặt bê tông lạnh lẽo. Hai con người tôi hết mực yêu thương kính trọng, giờ đã rời xa đến nơi tôi không thể với tới, chỉ còn nụ cười để lại qua bức ảnh vô tri vô giác. Đã có lúc túng quẫn tôi từng nghĩ đến việc đi theo họ, để đến khi tỉnh táo lại mới thấy mình ngu ngốc biết chừng nào.
……………
Ngày này 8 năm trước, bệnh viện tổng hợp Seoul đón nhận một trường hợp cấp cứu tai nạn giao thông nghiêm trọng. Người vợ ngồi ghế kế bên tay lái tử vong ngay trên đường đi cấp cứu. Người chồng và đứa con trai lớn bị thương nặng, mất rất nhiều máu. Đứa con gái nhỏ được anh trai che cho nên chỉ bị chấn thương nhẹ trên đầu.
Trong giây phút tử thần gõ cửa ấy, người cha đã quyết định hiến phổi, gan, thận và máu của mình, để đổi lấy tính mạng con trai. Em gái cậu tỉnh dậy biết được tin dữ thì bị sang chấn tinh thần, vùi mình trong giấc ngủ dài không biết đến bao giờ mới kết thúc.
………………..
Nghe cứ như một bộ phim hành động, nhưng đó là câu chuyện đời tôi. Dù ba, bốn năm trở lại đây tôi ít bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng hơn nhưng cứ đến ngày này tôi không thể ngăn bản thân mình nghĩ đến quá khứ đau buồn ấy.
Đã một thời gian dài tôi hận, hận ông trời, hận Chúa, hận số phận, hận tất cả các loại thần thánh quái quỷ nào ném tôi vào tình cảnh này… thậm chí tôi hận chính bản thân mình, tại tôi mà appa phải chết; đôi khi tôi hận cả appa, vì bỏ lại tôi trên cõi đời này.
Cuộc đời tôi chưa bao giờ xám xịt và đen tối đến vậy.
Nhưng cũng trong giây phút đau khổ đến tận cùng đó, tôi gặp được em. Lúc tử thần thương xót nhấc chiếc lưỡi hái ra khỏi sợi dây số phận của tôi, trở về từ cõi chết, hình ảnh đầu tiên tôi thấy được là một thiên thần áo trắng đang ngủ vùi bên chiếc giường tôi nằm, bàn tay em nắm chặt lấy tay tôi chi chít kim tiêm ống dẫn. Tiếng báo hiệu từ chiếc máy điện tâm đồ khiến em thức giấc, đôi mắt em thâm quầng nhưng lấp lánh niềm vui, nụ cười em rạng rỡ tràn đầy sức sống.
Thực ra lúc ấy trong đầu tôi chỉ có ý niệm là mình đã chết, lại còn được lên thiên đường, nên mới gặp một thiên thần đáng yêu như vậy.
Rồi cái chết của pama và bệnh tình của em gái tôi nhanh chóng kéo tôi rơi thẳng từ trên trời xuống thực tại dưới đất, chưa kể đến bản thân phải duy trì tình trạng bó bột, nằm liệt trên giường bệnh mấy tháng trời trước khi có thể phục hồi chức năng.
Em luôn ở bên, động viên, khuyến khích và kéo tôi ra khỏi những cơn ác mộng. Nhiều lúc tôi lẫn lộn giữa mơ và thực, cho đến khi biết được tên em tôi mới dám tin vào những gì mình nhìn thấy. Rồi chẳng lâu sau tôi mới hay em là bác sĩ thực tập trực đêm hôm ấy, em đã ở bên tôi suốt, cho đến khi tôi tỉnh dậy, kể cả mãi sau này.
Thiệt tình, nếu là thằng tôi trước đây thì chẳng bao giờ tôi tin có người tốt như vậy tồn tại trên đời.
Tên em là Shim Changmin.
Thiên thần của tôi đó.
———————-
– Bác sĩ Shim, có người tìm gặp anh này!
Tôi định ngăn cô y tá mà không kịp vì thoáng cái cô đã chạy về phía em, bỏ lại tôi ngượng ngùng gãi đầu gãi tai giấu vội bó hoa hướng dương ra sau lưng một cách vụng về. Changmin không thích tôi đến đây vì em sợ những nơi thế này sẽ gợi lại trong tôi bao ký ức đau buồn trong quá khứ. Hơn nữa tôi thích lặng thầm nhìn ngắm em cứu giúp những con người khốn khổ bị bệnh tật hành hạ như tôi trước đây, nên thật tình tôi không muốn để em biết, cũng như làm phiền khi em đang bận rộn.
Gia đình Changmin gia truyền theo nghề y. Appa em còn là viện trưởng bệnh viện tư nổi tiếng nhất nhì đất Seoul này vậy mà chẳng hiểu sao vừa tốt nghiệp với tấm bằng hạng ưu, em nhất quyết xin gia nhập tổ chức bác sĩ quốc tế, một tổ chức từ thiện phi chính phủ chuyên cứu chữa cho người nghèo ở những vùng khó khăn. Ngày em kể tôi nghe ước mơ hoài bão của đời mình với đôi mắt lấp lánh, tôi không thể nào mở miệng cầu xin em hãy ở lại bên tôi, mãi mãi. Thôi thì nhận được tình cảm chân thành của em cũng là quá đủ cho tôi rồi.
Mặc dù số ngày em đi công tác nhiều hơn thời gian em ở nhà, nhiều chuyến rất dài, cả tháng không về, nhưng chúng tôi luôn cố gắng sắp xếp, ở bên nhau càng nhiều càng tốt. Thỉnh thoảng cuối tuần tôi lại chai mặt mò đến nơi em làm việc mà quấy nhiễu. Lúc nào em cũng làm điệu bộ giận dỗi bảo tôi phiền hà, rồi nhanh chóng lao đến ôm tôi thật chặt. Tôi biết em lo lắng cho tôi, không muốn tôi vất vả đường dài. Nhưng tôi nhớ em, nhớ da diết… đến nỗi tỉnh ra thì đã đứng trước mặt em rồi.
Hôm nay chẳng phải cuối tuần, nhưng là một ngày đặc biệt, và tôi cũng nhớ em.
– Jae à… anh đến lâu chưa? Em xin lỗi để anh đợi nha… vừa có trường hợp cấp cứu.
Khoác trên người tấm áo trắng tinh khôi, em đi về phía tôi, mỉm cười dịu dàng. Nụ cười tươi tắn đã cứu rỗi linh hồn tôi ngày tôi tỉnh lại cách đây 8 năm trước. Vụng về trao em bó hoa hướng dương rực rỡ, trái tim tôi bỗng đập rộn rã trong lồng ngực khi đôi má em ứng hồng, ánh mắt em nhìn tôi ngập tràn yêu thương.
– Cám ơn anh… em thích lắm… anh… ổn chứ?
Tình yêu em dành cho tôi vẫn tăng dần theo năm tháng, duy có câu hỏi đó, em không bao giờ quên mỗi lần nhận từ tay tôi 9 cành hoa hướng dương.
………………
Có người coi thời điểm ấy rất quan trọng….
Cũng có người coi khoảnh khắc đó chẳng đặc biệt gì…
Với tôi giây phút ấy là định mệnh.
Khi em bước vào cuộc đời tôi.
……………….
Tiến thêm vài bước, tôi giang tay ôm em vào lòng. Thiệt tình trên đời này chẳng ai hiểu tôi hơn em. Thật là oái ăm, khi mà ngày tôi hạnh phúc nhất… cũng là ngày tôi đau khổ nhất… Nhưng năm tháng trôi qua, bi thương nay chỉ còn là vết sẹo xấu xí mà thôi.
– Em xong việc chưa? Mình đi ăn tối nhé.
– Ừm… đợi em năm phút em vô thay đồ nha.
———————-
“Jae hyung…”
“Jae hyung à…”
Hình như có người gọi tôi, nhưng sao toàn thân tôi lại bất động, nặng nhọc đến vậy? Có mỗi việc mở mắt ra cũng không xong. Vật lộn với bản thân bao lâu không rõ, cuối cùng tôi cũng có thể ghi nhận hình ảnh hai gương mặt quen thuộc đang nhìn mình lo lắng.
Junsu và Yoochun.
Rồi ngược lại hoàn toàn, sự đau đớn kéo đến nhanh như chớp. Toàn thân tôi như thể vỡ vụn thành ngàn mảnh. Cái cảm giác tôi đã từng trải qua, và hi vọng không bao giờ phải chịu đựng lần nữa. Thế mà…
Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Chúng tôi đang trên đường đi ăn tối…
Changmin đâu?
– Changmin à…
Tên em yếu ớt bật ra khỏi đôi môi khô khốc nứt nẻ của tôi… rồi đôi mắt tôi mở to sửng sốt, lòng tôi quặn đau, trái tim như ngừng đập… trước khuôn mặt Junsu vô cùng bối rối và đôi mắt đỏ hoe, sưng mọng của Yoochun.
Không… không thể nào….
——————–
Tôi đã từng tin cuộc đời này vô cùng công bằng. Khi ta nhận được một thứ, ta sẽ mất đi một thứ tương ứng. Ngày tôi gặp được em… cũng là ngày tôi mất đi pama, và trên khía cạnh nào đó, cả người em gái của tôi, mãi mãi.
Tôi vẫn tin vào điều đó, nhưng giờ đây, không thứ gì trên đời này có thể thay thế em trong trái tim tôi được nữa… bởi nó đã chết theo em mất rồi.
Changmin à… anh nhớ em… nhớ em lắm…
– Bác sĩ!!! Làm ơn cứu với… – Tôi nghe đâu đó, từ xa lắm… tiếng Junsu thì phải…
– Sao lại thế này? Ai lại để dao chỗ bệnh nhân nằm thế hả?
– Tôi định gọt táo cho hyung ấy ăn…vửa chạy vào phòng vệ sinh một lát mà đã…
– Mất nhiều máu quá… bệnh nhân lâm vào tình trạng sốc rồi… mau chuẩn bị máy kích tim ngay…
Ồn ào quá… để yên cho tôi ngủ một chút có được không? Chỉ cần giấc ngủ này tôi sẽ được đến bên em… và không có gì có thể chia lìa chúng tôi được nữa.
Đây rồi… thiên thần của tôi trong tấm áo trắng tinh khôi… em đang đợi tôi, má em hây hồng, đôi mắt chứa chan niềm thương nhớ…
Chào anh, Jaejoong. Em là Shim Changmin.
————————–
Em yêu sự sống nên em yêu mặt trời vì mặt trời sưởi ấm tất cả sinh linh tồn tại trên thế giới này.
Em yêu sự thủy chung nên em yêu hoa hướng dương vì hoa hướng dương lúc nào cũng một lòng một dạ hướng về phía mặt trời mọc.
Em ghét sự hoàn hảo vì nó là thứ hão huyền vô thực vậy nên em thích con số 9 vì nó là giới hạn cao nhất của mọi thứ bậc.
—————————-
Anh không yêu mặt trời, không yêu hoa hướng dương, cũng chẳng thích con số nào cả.
Vì anh chỉ yêu em, Changmin à…
End